Ngôi nhà - Con thuyền mang tên VietDitru
quangtrung

Mọi người vẫn thường gọi VietDitru là ngôi nhà, là nơi mà anh em chúng ta đến trước hết là để tìm hiểu thông tin, kiến thức về di trú để có thể hoàn thành hồ sơ, dự đoán về tương lai ra đi của chúng ta và cũng để tâm sự, chia vui sẻ buồn vui trong cuộc sống.
Ngôi nhà này là nơi chứng kiến niềm hân hoan của các bạn khi đã thành công trong phỏng vấn hoặc khiếu nại được CSPA nhưng cũng là nơi mà chúng ta đã từng cảm nhận sự thất vọng ê chề khi nhận được tờ giấy xanh hoặc bị khước từ trong khi phỏng vấn, hoặc đã thấu hiểu được sự cay đắng của một số bạn khi thất bại trên đất khách quê người, hoặc không thành công như đã từng mong đợi trước khi ra đi...
Ngôi nhà này cũng là nơi mà chúng ta từng chứng kiến hỷ, nộ, ái, ố của anh em chúng ta, đã từng thấy sự thảng thốt của một số chị em khi biết tạm biệt diễn đàn mà tưởng là sự ra đi do sự bất thuận như những thành viên trước, nhưng nhờ trời cuối cùng chúng ta vẫn là anh em với nhau trong cùng một mái nhà.
Ngôi nhà là một nơi mà chúng ta ở và không muốn rời đi, nơi đó có cha, có mẹ, có anh, có em, là nơi đã và sẽ chứng kiến chúng ta sinh ra, lớn lên, trưởng thành và có thể thấy chúng ta đi về cõi hư vô... Là nơi nhận biết từng hơi thở cuộc sống của chính chúng ta và có thể ngôi nhà sẽ tồn tại thật lâu sẽ qua nhiều thế hệ.
VietDitru là nơi mà chúng ta gặp nhau như một ngôi nhà, đúng thế và chúng ta luôn muốn nghĩ đó là ngôi nhà của chúng ta chừng nào chúng ta chưa bị cuộc sống lôi kéo đi không cưỡng lại được. Anh Minhdung và nhiều bạn khác cũng vậy sau khi đến Mỹ đã cố gắng quay lại với anh em một thời gian tuy nhiên rồi cũng bị cuộc sống lôi tuột đi không cưỡng được. Có thể thấy rằng, rất nhiều khuôn mặt đã từng có thời gian thân thiết với ngôi nhà VDT và bây giờ đã mãi chia xa và các khuôn mặt, tên tuổi này trở thành kỷ niệm. Đây là thực tế cuộc sống mà chúng ta cần phải chấp nhận không một lời phàn nàn hay chê trách.
Một nơi mà người ta đến rồi đi, một nơi mà đã bằng cách này hay cách khác đã giúp đưa chúng ta sang một bờ bến khác thì đó phải là một con đò, một con đò thật sự chứ không phải là một cái gì khác.
Xin tránh gọi là thuyền trưởng vì VietDitru chúng ta chưa phải là tàu hay thuyền lớn để có thuyền trưởng, xin hãy đừng gọi là thủy thủ vì chúng ta chưa phải là những người được đào tạo hoặc được tổ chức một cách quy củ mà hãy gọi là nhưng người đưa đò, những người đưa đón số phận con người đến một nơi khác mà có thể là thiên đường của người này nhưng là địa ngục của người khác.
Con đò nhỏ có một lão quản đò rậm râu, đôi khi nóng tính, gia trưởng nhưng luôn có một tấm lòng quảng đại, vị tha, có hiểu biết rộng và khả năng lớn. Con đò nhỏ có một nhóm người chèo đò ngày đêm miệt mài đưa những khách lạ sang sông như cochin, Hungviet, Trihuynh, Jimmy, Minh hai, Triminh07, Kayla... Con đò nhỏ có một đám phụ việc lau lau nhau, la ó, cãi vã, tán tỉnh, tám chín,... giúp con đò nhỏ trật tự hơn, xinh đẹp hơn, vui vẻ hơn, ấm cúng hơn và chắc là cũng đi nhanh hơn như thomtrinh, Kydong, Quynhnhi, Thienan, Hngoc158, trungngocbis, minhdung, tranvanthai, Vivian03, tamthanhvo2008, thunguyen86, anhxa09, blackdoggy, vuanhtt, tungnguyen, Qminh, nanguyen, hocpham, Danny_le, mytran, Huỳnh Hiệp, MaiTram, tamchi, thaiphuong79, quangtrung, dinhthuynhavan, vinhlong_86, nit97, lucbinh, chauongco, quoctn, dongqk, caotuananhhung, HoangThiQuynhNhu, tuanusa, batkhatunghi, MeoMup, BaoLaTinhChua, khaluan, nhantong, quangvudam, chulambi,...
Con đò nhỏ đã đưa đón biết bao nhiêu khách lạ sang sông, đã chứng kiến bao nhiêu là buồn vui lẫn lộn của người lữ khách, đã chứng kiến biết bao sự vội vã lên bờ mà quên hẳn lời cãm ơn, tuy nhiên nhờ vào các khách lạ khi sang sông đã góp tay làm con đò nhỏ ngày một đẹp hơn, một thân thiện hơn, một tình người hơn mà quan trọng là ngày một chắc chắn và anh toàn hơn. Sự chắc chắn và an toàn này đã được chứng minh qua những tờ giấy màu hồng mà các khách lạ nhận được ngày càng nhiều, sự thân thiện và tình cảm được chứng mình qua sự bịn rịn không nỡ rời xa... dù đã qua bờ nhưng vẫn nán lại... Sự biết ơn, tình người thông qua sự đóng góp về tài chính của các khách lạ dù vẫn còn ở bên này, trên đò hay đã sang bên kia để không những giúp con đò VDT hoạt động tốt mà còn dư để làm các việc từ thiện khác.
Khách lữ hành rồi sẽ vơi đi theo năm tháng, theo sự đổi thay của thời cuộc, của chính sách, lão quản đò rồi cũng già đi, các tay chèo rồi cũng sẽ buông lơi theo tuổi tác, các thành viên VIP rồi sẽ lần lượt giã từ để theo tiếng gọi áo cơm... dù rằng ngày sẽ một nhiều lữ khách thay thế cho các chỗ vắng này...
Rồi một ngày VietDitru cũng sẽ đi vào dĩ vãng khi đã hoàn thành sứ mệnh, nó sẽ luôn được ghi nhớ như một kỷ niệm đẹp trong mỗi người chúng ta.
Rồi sẽ có một ngày, một ngày con đò VietDitru sẽ cắm sào ở một bến sông, nơi đó lão quản đò ngồi ngắm mây trôi để nhớ lại những ngày xưa thân ái. Ngày đó con đò được cắm ở bến sông với những bụi tre già rũ bóng với những hàng dừa nước ven sông, với tiếng xào xạc, lay động của lá cây, của tiếng nước vỗ bờ để nghe lại tiếng lòng xa vắng...
Chúc ông quản đò, chúc các tay chèo, chúc đám phụ việc và chúc chúng ta dù đi đâu, dù làm gì thì cũng hãy nhớ về VietDitru như là một kỷ niệm đẹp của chúng ta.
Thân gởi admin và các bạn.
QT.
VietDitru - 2010
quangtrung

Mọi người vẫn thường gọi VietDitru là ngôi nhà, là nơi mà anh em chúng ta đến trước hết là để tìm hiểu thông tin, kiến thức về di trú để có thể hoàn thành hồ sơ, dự đoán về tương lai ra đi của chúng ta và cũng để tâm sự, chia vui sẻ buồn vui trong cuộc sống.
Ngôi nhà này là nơi chứng kiến niềm hân hoan của các bạn khi đã thành công trong phỏng vấn hoặc khiếu nại được CSPA nhưng cũng là nơi mà chúng ta đã từng cảm nhận sự thất vọng ê chề khi nhận được tờ giấy xanh hoặc bị khước từ trong khi phỏng vấn, hoặc đã thấu hiểu được sự cay đắng của một số bạn khi thất bại trên đất khách quê người, hoặc không thành công như đã từng mong đợi trước khi ra đi...
Ngôi nhà này cũng là nơi mà chúng ta từng chứng kiến hỷ, nộ, ái, ố của anh em chúng ta, đã từng thấy sự thảng thốt của một số chị em khi biết tạm biệt diễn đàn mà tưởng là sự ra đi do sự bất thuận như những thành viên trước, nhưng nhờ trời cuối cùng chúng ta vẫn là anh em với nhau trong cùng một mái nhà.
Ngôi nhà là một nơi mà chúng ta ở và không muốn rời đi, nơi đó có cha, có mẹ, có anh, có em, là nơi đã và sẽ chứng kiến chúng ta sinh ra, lớn lên, trưởng thành và có thể thấy chúng ta đi về cõi hư vô... Là nơi nhận biết từng hơi thở cuộc sống của chính chúng ta và có thể ngôi nhà sẽ tồn tại thật lâu sẽ qua nhiều thế hệ.
VietDitru là nơi mà chúng ta gặp nhau như một ngôi nhà, đúng thế và chúng ta luôn muốn nghĩ đó là ngôi nhà của chúng ta chừng nào chúng ta chưa bị cuộc sống lôi kéo đi không cưỡng lại được. Anh Minhdung và nhiều bạn khác cũng vậy sau khi đến Mỹ đã cố gắng quay lại với anh em một thời gian tuy nhiên rồi cũng bị cuộc sống lôi tuột đi không cưỡng được. Có thể thấy rằng, rất nhiều khuôn mặt đã từng có thời gian thân thiết với ngôi nhà VDT và bây giờ đã mãi chia xa và các khuôn mặt, tên tuổi này trở thành kỷ niệm. Đây là thực tế cuộc sống mà chúng ta cần phải chấp nhận không một lời phàn nàn hay chê trách.
Một nơi mà người ta đến rồi đi, một nơi mà đã bằng cách này hay cách khác đã giúp đưa chúng ta sang một bờ bến khác thì đó phải là một con đò, một con đò thật sự chứ không phải là một cái gì khác.
Xin tránh gọi là thuyền trưởng vì VietDitru chúng ta chưa phải là tàu hay thuyền lớn để có thuyền trưởng, xin hãy đừng gọi là thủy thủ vì chúng ta chưa phải là những người được đào tạo hoặc được tổ chức một cách quy củ mà hãy gọi là nhưng người đưa đò, những người đưa đón số phận con người đến một nơi khác mà có thể là thiên đường của người này nhưng là địa ngục của người khác.
Con đò nhỏ có một lão quản đò rậm râu, đôi khi nóng tính, gia trưởng nhưng luôn có một tấm lòng quảng đại, vị tha, có hiểu biết rộng và khả năng lớn. Con đò nhỏ có một nhóm người chèo đò ngày đêm miệt mài đưa những khách lạ sang sông như cochin, Hungviet, Trihuynh, Jimmy, Minh hai, Triminh07, Kayla... Con đò nhỏ có một đám phụ việc lau lau nhau, la ó, cãi vã, tán tỉnh, tám chín,... giúp con đò nhỏ trật tự hơn, xinh đẹp hơn, vui vẻ hơn, ấm cúng hơn và chắc là cũng đi nhanh hơn như thomtrinh, Kydong, Quynhnhi, Thienan, Hngoc158, trungngocbis, minhdung, tranvanthai, Vivian03, tamthanhvo2008, thunguyen86, anhxa09, blackdoggy, vuanhtt, tungnguyen, Qminh, nanguyen, hocpham, Danny_le, mytran, Huỳnh Hiệp, MaiTram, tamchi, thaiphuong79, quangtrung, dinhthuynhavan, vinhlong_86, nit97, lucbinh, chauongco, quoctn, dongqk, caotuananhhung, HoangThiQuynhNhu, tuanusa, batkhatunghi, MeoMup, BaoLaTinhChua, khaluan, nhantong, quangvudam, chulambi,...
Con đò nhỏ đã đưa đón biết bao nhiêu khách lạ sang sông, đã chứng kiến bao nhiêu là buồn vui lẫn lộn của người lữ khách, đã chứng kiến biết bao sự vội vã lên bờ mà quên hẳn lời cãm ơn, tuy nhiên nhờ vào các khách lạ khi sang sông đã góp tay làm con đò nhỏ ngày một đẹp hơn, một thân thiện hơn, một tình người hơn mà quan trọng là ngày một chắc chắn và anh toàn hơn. Sự chắc chắn và an toàn này đã được chứng minh qua những tờ giấy màu hồng mà các khách lạ nhận được ngày càng nhiều, sự thân thiện và tình cảm được chứng mình qua sự bịn rịn không nỡ rời xa... dù đã qua bờ nhưng vẫn nán lại... Sự biết ơn, tình người thông qua sự đóng góp về tài chính của các khách lạ dù vẫn còn ở bên này, trên đò hay đã sang bên kia để không những giúp con đò VDT hoạt động tốt mà còn dư để làm các việc từ thiện khác.
Khách lữ hành rồi sẽ vơi đi theo năm tháng, theo sự đổi thay của thời cuộc, của chính sách, lão quản đò rồi cũng già đi, các tay chèo rồi cũng sẽ buông lơi theo tuổi tác, các thành viên VIP rồi sẽ lần lượt giã từ để theo tiếng gọi áo cơm... dù rằng ngày sẽ một nhiều lữ khách thay thế cho các chỗ vắng này...
Rồi một ngày VietDitru cũng sẽ đi vào dĩ vãng khi đã hoàn thành sứ mệnh, nó sẽ luôn được ghi nhớ như một kỷ niệm đẹp trong mỗi người chúng ta.
Rồi sẽ có một ngày, một ngày con đò VietDitru sẽ cắm sào ở một bến sông, nơi đó lão quản đò ngồi ngắm mây trôi để nhớ lại những ngày xưa thân ái. Ngày đó con đò được cắm ở bến sông với những bụi tre già rũ bóng với những hàng dừa nước ven sông, với tiếng xào xạc, lay động của lá cây, của tiếng nước vỗ bờ để nghe lại tiếng lòng xa vắng...
Chúc ông quản đò, chúc các tay chèo, chúc đám phụ việc và chúc chúng ta dù đi đâu, dù làm gì thì cũng hãy nhớ về VietDitru như là một kỷ niệm đẹp của chúng ta.
Thân gởi admin và các bạn.
QT.
VietDitru - 2010